Thứ Tư, 27 tháng 1, 2016

ĐƯỜNG ĐI



original

 (Ảnh minh hoạ)
Nơi những nẻo đường đi qua trong đời sứ vụ, hắn đã từng đi trên những con đường, có gập ghềnh, có đá sỏi, và cũng có những con đường trải rộng thênh thang, nhưng khi đi trên cung đường dẫn đến với những con người đang sống ở nơi đây, hắn lại miên man suy nghĩ về những con đường và cảm thương về những phận người trong cuộc đời này quá đỗi.
Ai ai, dường như cũng đang phải loay hoay với những giải pháp để tìm lời giải đáp thoả đáng cho những “vấn nạn” về bài toán đời mình.
Họ kiếm tìm trong những lao nhọc.
Họ tất bật và vội vã với những lo toan.
Họ vất vả giữa những xuôi ngược trong dòng đời.
Họ tìm được, rồi lại vuột mất đi, ngay trước mắt họ.
Có đó rồi lại mất, chẳng có chi vững bền mãi mãi.
Trên tất cả, họ chỉ mong có được một cuộc đời hạnh phúc.
Và tất cả, họ đều cùng có chung một con tim kháo khát được bình an.
Nhưng, có lẽ, cách thức chọn lựa để sống đời bình an, hạnh phúc của từng người lại quá khác nhau, nên cuộc đời có muôn vàn mảnh đời khác nhau.
Đành rằng, chẳng ai có thể sống cuộc đời mình, và chắc cũng chẳng có được mấy người lựa chọn cuộc sống giùm người khác, nhưng những phận người ở nơi này vẫn gợi lên trong hắn một chút gì đó mênh mang.
Có thể nói về “số phận” hay “định mệnh” đau thương đã và đang ập xuống những mảnh đời này chăng?

Kinh nghiệm của hắn về những nẻo đường là kinh nghiệm của sự trầy trật, vấp ngã, nhưng vẫn luôn đứng dậy để đi tiếp và đôi mắt vẫn luôn hướng nhìn về phía trước.
Hắn chẳng thể biết được bao giờ thì con đường của hắn sẽ kết thúc, nghĩa là hắn chẳng thể dừng bước để yên nghỉ. Hắn chỉ biết được một điều là hắn chỉ được sống có một lần, phải hoàn thành cuộc đời hắn, phải dám lãnh trách nhiệm về hắn, và lãnh trách nhiệm về những hệ luỵ hắn đã làm nên, bởi chẳng ai có thể thay thế cuộc đời hắn. Và vì thế, mắt hắn luôn đau đáu nhìn về đích điểm đời hắn, nghĩa là hắn luôn phải mở lòng trước những thách đố, những sự kiện, những vấn đề của cuộc sống thường ngày để có thể nghe được tiếng mời gọi của Tình yêu nơi Thầy Giêsu. Tình yêu ấy sẽ là nguồn động lực và ý nghĩa cho hành trình đời hắn. Tình yêu ấy mời gọi hắn hiến dâng bản thân để trao tặng cho Giêsu, và chính lúc đó, hắn lại được đón nhận tình yêu nhưng không và sự tặng ban trọn vẹn là Giêsu.
Như thế, với hắn, chẳng thể gọi là quy luật ngẫu nhiên của “định mệnh” hay “số phận” của một đời người, mà là quy luật của sự chọn lựa đời mình, quy luật liên luỵ của cái trước với cái sau.
Mặc cho những vần xoay biến đổi, dòng chảy cuộc đời vẫn tấp nập. Chỉ có những chọn lựa của đời người mới có thể làm thành chính họ.
Ôi, những con người, những con đường!

Chợt thấy những vần điệu của R. Tagore, thật ấm.
Bạn có nghe tiếng chân Ngài (Chúa) vẫn bước
Từng phút giây, năm tháng, từng thời.
Ngày lại đêm, Ngài vẫn bước không ngơi
Tôi theo dõi và tôi lên tiếng hát
Trên lối nhỏ rừng sâu hè chói nắng,
Hay trong đêm u ám của mùa mưa,
Hay xe mây khi sấm dội bao la:
Tôi ca tụng bằng lời ca muôn điệu.
Sầu lại sầu dù bao nhiêu chồng chất,
Gót chân Ngài nhấn nặng xuống tim tôi;
Nhưng một khi vừa chạm tới kim hài,
Lòng tôi bỗng dào lên bao sinh thú.
Tia sáng đầu tiên hãy loé lên,
Gieo trong tôi niềm vui sướng rộn ràng.
Khi tia mắt (Ngài) dừng trên tôi âu yếm:
Xin cho tôi trở về ngay với Chúa
Lúc sáng về tôi trở lại với tôi
.”
(Rabindranath Tagore – Chắp tay cầu nguyện – Giataanjali)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét